Tuổi
thơ chúng tôi lớn lên trên cánh đồng chiều rơm rạ mùi khói chiều cùng với biết
bao trò chơi tinh nghịch, hiếu động của những buổi trưa hè không ngủ, những đêm
trăng sáng chơi vơi bên gốc cây rơm vàng chóe. Ngày ấy, tôi và lũ bạn đầu trần,
chân đất, nô đùa, vui chơi vui chơi cả ngày không thấy mệt, tối về lăn ra ngủ
khò chẳng biết nhà mình no đói như thế nào! Mệ nhìn âu yếm bằng những lời ru,
câu hò khoan xứ Lệ trọn đời không nguôi.
Chúng
tôi cứ thế lớn dần lên theo những củ khoai, củ sắn, vắt xôi, gốc chuối…Giờ đây,
được ăn những món ngon đặc sản, được tạm đủ đầy về những sinh hoạt tối thiểu
hàng ngày nhưng nhớ quá những que kem, cái kẹo cà, chiếc bánh tráng Mệ đi chợ
về dành cho cháu tháng ngày qua.
Giờ
đây, lưng Mệ đã còng, chân đã mỏi, ai cõng cháu những lúc đi chơi, cháu ốm
đau?! Ôi! Nhớ nao người khi nghĩ lại những lúc Mệ mỏi mệt trên bước đường xa mà
mình chẳng hay, và càng không thể hiểu tại sao Mệ lại làm được được nhiều việc
cho con cháu như thế!
Mệ
ơi! Cuộc đời Mệ lắm cơ cực vì chiến tranh, vì nghèo đói, vì con cháu. Vì cháu
con Mệ đã gánh rong ruổi từng bó chổi, bó chè, gánh khoai từ Mai Thủy, Mỹ Thủy,
Văn Thủy, Phú Thủy… về làng đem bán để có tiền mua áo mới cho cháu khi mùa tết
đến và cho cháu bát gạo những lúc giáp hạt giêng hai.
Nhớ
lắm trong những đêm ở quê có chương trình chiếu bóng màn ảnh rộng. Lúc đó, tôi được lẽo đẽo theo Mệ, vừa giúp Mệ
trông hàng hoặc xách những thứ nhẹ rồi được Mệ cho ăn vặt ăn không biết no. Ôi!
Nghĩ lại mà nhớ, mà thương lắm Mệ ơi!
Rồi
những đêm trăng thanh chúng tôi chơi trò ú tìm, núp bắn…dù trời khuya bao nhiêu
Mệ vẫn chờ cháu về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho cháu từ chiếc giếng đào xưa cũ. Nhờ Mệ mà chúng tôi lại có một giấc ngủ ngon
lành với nhiều giấc mơ đẹp. Những đêm hè nóng nực mà được ngủ với Mệ thì lại
càng thích thú hơn, được Mệ quạt suốt đêm, chiếc quạt mo cau cắt từ lâu trở nên
bóng bẩy qua thời gian cũng như mồ hôi của Mệ đã làm cho chiếc quạt lên nước
màu rất đẹp. Mệ quạt sao mà dẻo tay đến thế, quạt hầu như suốt đêm mà không
thấy Mệ mỏi tay. Thỉnh thoảng lại nghe những tiếng đập nhẹ vào chân vào lưng Mệ
và kèm theo đó là những lời rên mỏi gân, cốt… dần dần rồi Mệ và cháu lại chìm
vào giấc ngủ say nồng.
Ôi! Nhớ lắm những đêm mùa đông giá rét được
ngủ với Mệ là sướng nhất vì ở dưới giường của Mệ bao giờ cũng có một bếp than
hồng tỏa ấm cả thân hình. Nhớ lắm mỗi khi
trời nắng nóng, Mệ thường ra bể nước, gọi tôi ra rồi Mệ còng lưng xuống, vén
tấm áo lên bảo tôi dội nước lên lưng cho Mệ, Mệ đỡ lấy những giọt nước rơi
xuống cứ vuốt vào mặt…Ôi! Nhớ lại mà nghe ngai ngái trong lòng.
Mệ
ơi! Đến lúc các cháu của Mệ lớn khôn, đi làm có lương về lại với Mệ thì Mệ đã
tuổi cao sức yếu, mắt kém, cũng là lúc Mệ gần đất xa trời. Khi cháu viết những
dòng chữ này thì Mệ không còn đọc được nữa!
Đời
Mệ chưa bao giờ biết đến ngày 8-3 và
những bông hồng nhưng cuộc đời Mệ đã cho cháu những điều còn hơn cả mọi quà
tặng giá trị nhất trong cuộc đời. Món quà cháu dâng lên Mệ và tặng cho những
người phụ nữ đã sống và hy sinh suốt cả cuộc đời nhân ngày 8-3 chỉ có vậy:
THƯƠNG LẮM MỆ ƠI!
Mùa tháng 03 năm 2014
Ngô Mậu Tình