
Chủ tịch Hồ Chí Minh - Vị lãnh tụ thiên tài của dân tộc
Ngày 19 tháng 5 năm nay tròn 128 năm(19/5/1890 - 19/5/2018) từ
làng Hoàng Trù Kim Liên chàng trai Nguyễn Tất Thành- Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí
Minh cất tiếng khóc chào đời và cũng là sự báo hiệu cho toàn dân tộc ta một con
người vĩ đại vị cứu tinh dân tộc đã về đây. Từ một làng quê hẻo lánh bên dòng
sông Lam trên đất Nam Đàn một người mẹ nhân từ như bao người mẹ Việt Nam nhưng
đã sinh cho đất nước một người con có nghị lực phi thường đã cùng với Đảng vĩ
đại và nhân dân anh hùng làm thay đổi tiến trình lịch sử mở ra kỉ nguyên mới độc
lập tự do ấm no hạnh phúc cho tất thảy mọi người dân đất Việt. Càng thương càng
nhớ Bác đi xa lại càng như thấy Người vẫn đứng giữa cháu con bắt nhịp kết đoàn,
chia bánh kẹo, gửi hoa tươi cho người có công với nước, cho bộ đội công nhân và
cả những cụ già, em thơ nơi làng quê xa vắng. Nếu như năm 1911, dân tộc Việt
Nam có Anh Ba- người phụ bếp trên tàu, năm 1920 có Nguyễn Aí Quốc- người Cộng
sản, thì từ ngày 2-9-1945 nhân dân Việt Nam có Chủ tịch Hồ Chí Minh, người khai
sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa- và ngày nay, một cách chung nhất, kính yêu
nhất, chúng ta có Bác Hồ của Tổ quốc Việt Nam.
Sinh thời cứ đến dịp ngày sinh của Bác,
Bác thường dặn trước các địa phương, các cơ quan là không nên tổ chức mừng ngày
sinh hay chúc thọ linh đình vì Người sợ tốn thời giờ, tiền bạc của nhân dân,
trong lúc đời sống và cuộc chiến đấu của nhân dân còn nghèo khó, gian khổ…Hàng
năm cứ vào ngày 19 tháng 5, Bác thường viết thư, gửi điện cảm ơn đồng bào, đồng
chí, các cơ quan đoàn thể trong nước và bầu bạn quốc tế đã dành cho Người những
tình cảm thân thiết đối với ngày sinh của mình.

Có những lần, do
không muốn tổ chức lễ mừng sinh nhật của mình, trước ngày 19/5/1949, Người đã
làm bài thơ “Không đề” trả lời một số
cán bộ đề nghị tổ chức sinh nhật Bác:
“Vì nước chưa nên nghĩ đến nhà,
Năm mươi chín tuổi vẫn chưa già.
Chờ cho kháng chiến thành công đã,
Bạn sẽ ăn mừng sinh nhật ta”.
Mỗi mỗi dòng thơ của Bác tuy nói về ngày
sinh của mình nhưng lại là tình cảm, trách nhiệm của Bác đối với non sông đất
nước và đồng bào, là nguyên tắc sống: “Trung với Đảng, hiếu với dân” và là sự
dẫn đường, chỉ lối của Bác đối với sự nghiệp cách mạng của Đảng, của dân tộc ở
từng thời điểm lịch sử của cách mạng.
Trước ngày 19 tháng 5 năm 1951, trong một cuộc họp cán bộ các cơ
quan Trung ương ở Tuyên Quang, để cảm ơn và đáp lại những lời chúc thọ của mọi
người, Bác Hồ đã làm bài thơ mà cho đến nay rất nhiều người trong chúng ta đều
thuộc và coi đó như là tấm gương sáng để noi theo.
“Sáu mươi tuổi vẫn còn xuân chán
So với ông Bành vẫn thiếu niên.
Ăn khỏe, ngủ ngon, làm việc khỏe
Trần mà như thế kém gì tiên”.
Trước ngày 19 tháng 5 năm 1953, Bác Hồ làm một bài thơ chữ Hán
(Sáu mươi ba tuổi) với niềm lạc quan, yêu đời, phong thái ung dung, tự tại. Bài
thơ được dịch là:
“Chưa năm mươi tuổi đã kêu già
Sáu ba mình vẫn nghĩ là đương trai.
Sống quen thanh đạm nhẹ người,
Việc làm tháng rộng ngày dài ung dung”.
Dịp sinh nhật lần thứ 74, tháng 5 năm 1965, Bác lại làm thơ thể
hiện mong ước, đau đáu chờ đợi một ngày Bắc - Nam xum họp một nhà:
“Bảy mươi tư tuổi vẫn chưa già
Cố gắng làm tròn nhiệm vụ ta.
Bao giờ Nam - Bắc một nhà,
Dân giàu, nước mạnh thì ta vui lòng”.
Vào ngày 20 tháng 5 năm 1968,
tại Lễ khai mạc Kỳ họp thứ 4, Quốc hội khóa III, sau khi nghe Báo cáo và lời
chúc thọ của các đại biểu dự họp, Bác Hồ có nói: “... lần trước tôi có nói là
những thắng lợi của chiến sĩ và đồng bào hai miền làm tôi thấy mình như trẻ lại
20 tuổi. Nhưng nay nghe nói 78 tuổi, thì tôi thấy già đi. Vì vậy, tôi có bài
thơ thế này:
Bảy mươi tám tuổi chưa già lắm,
Vẫn vững hai vai việc nước nhà.
Kháng chiến dân ta đang thắng lớn,
Tiến bước, ta cùng con em ta”.
Đồng thời với việc đi cơ sở, gặp gỡ đồng chí,
đồng bào, bắt đầu từ năm 1965, vào dịp sinh nhật của mình, Bác Hồ bắt đầu viết
“mấy lời” để lại cho mai sau. Bản Di chúc đầu tiên Bác đề “Nhân dịp mừng
75 tuổi”. Cuối bản Di chúc, Bác ghi: “Hà Nội, ngày 15 tháng 5 năm 1965”. Cùng
với chữ ký của Người là chữ ký “chứng kiến” của Bí thư Thứ nhất Ban chấp hành
Trung ương Đảng Lê Duẩn. Từ đó, mỗi dịp sinh nhật, Bác đem ra xem lại và bổ
sung, chỉnh sửa.
Ngày 19 tháng 5 năm 1969, sinh nhật cuối cùng
của Người, sau khi tiếp các cháu là con của các đồng chí phục vụ đến chức thọ,
Bác xem kỹ lại toàn bộ bản Di chúc mà mình đã viết, bổ sung vào các năm
trước. Sau đó, Bác tiếp chị Phạm Thị Quyên (vợ của Anh hùng - Liệt sĩ Nguyễn
Văn Trỗi) và chị Nguyễn Thị Châu, Ủy viên Ban Chấp hành Hội Liên hiệp Thanh
niên - Sinh viên giải phóng khu Sài Gòn - Chợ Lớn - Gia Định đến chúc thọ. Tiếp
đó, Bác viết thư khen các cháu thiếu niên hợp tác xã Măng Non thôn Phú Mẫn, xã
Hàm Sơn, huyện Yên Phong, tỉnh Hà Bắc (nay là Bắc Ninh) vì đã có nhiều thành
tích trong việc chăm sóc tốt trâu, bò. Đây cũng là bức thư cuối cùng Bác viết
gửi cho các cháu thiếu nhi. Cùng ngày, Bác còn tặng ảnh chân dung của mình cho
cán bộ và nhân dân tỉnh Nghệ An, Đảng bộ tỉnh Nghệ An, cán bộ, công nhân Nhà
máy xi măng Hải Phòng.

Bác là tổng hợp tinh hoa văn hóa nhân loại, kế thừa tư
tưởng đạo đức phương Đông và tinh túy văn hóa phương Tây, đặc biệt là tư tưởng,
đạo đức cũng như những tấm gương trong sáng của Mác, Ăng- ghen, Lê nin. Năm 21 tuổi, Bác đã ra đi tìm đường cứu nước.
Qua gần 40 nước khắp năm châu bốn biển, Bác đã làm đủ mọi nghề để
sống và tìm đường cứu nước. Chỉ bằng con đường tự học, Bác đã làm cho cả thế
giới kinh ngạc về trí tuệ, sự uyên bác thông thái của Người trên mọi phương
diện. Bác có thể nói được 29 ngôn ngữ, chưa kể tiếng các dân tộc thiểu số Việt
Nam. Với sự nghiệp báo chí, Bác đã viết hàng nghìn bài cho báo chí trong nước
và quốc tế. Là một nhà thơ, với trái tim nhân hậu, đa cảm, Bác đã để lại cho đời
nhiều tác phẩm văn, thơ bất hủ …Bác còn là biểu trưng sinh động cho phong cách
sống của một con người vĩ đại: Thanh tao, khiêm tốn, cần, kiệm, liêm, chính,
không ham danh lợi đạt đến độ mẫu mực, cảm hoá được tình cảm của con người.
Trong hành trình tìm đường cứu nước, dù ở đâu, làm gì, Bác cũng đặt lợi ích của
tổ chức, của cách mạng trên hết.
Bác Hồ - Người là tình yêu bao la trong
lòng dân và trong trái tim nhân loại. Cả cuộc đời Bác chăm lo cho hạnh phúc
nhân dân, cả cuộc đời Bác hy sinh cho dân tộc Việt Nam... Cuộc đời 79 mùa xuân
tươi sáng, Bác đã cống hiến trọn vẹn cho dân, cho nước. Bác vui với niềm vui
chung của dân tộc. Bác đau khi nhìn thấy nhân dân lầm than, nước mất, nhà tan…
Điều đó đã lý giải vì sao Bác luôn có ý định từ chối việc tổ chức mừng kỷ niệm
ngày sinh hay chúc thọ cho mình. Nhà thơ Tố Hữu trong bài “Theo chân Bác” đã
viết: “Như đỉnh non cao tự giấu hình/ Trong rừng xanh lá, ghét hư vinh”.
Sự từ chối lễ nghi phiền phức của vị Chủ tịch nước, lãnh tụ tối cao của Ðảng
trong những dịp kỷ niệm ngày sinh của mình thể hiện sự khiêm tốn, giản dị mà
cao thượng biết bao! Đó là bản chất của người cách mạng chân chính - người
‘‘đầy tớ” thật trung thành của nhân dân. Nhân cách ấy, sự cao thượng ấy càng
làm cho hình ảnh Người trở nên cao đẹp, vĩ đại. Tấm lòng và đạo đức cách mạng
sáng ngời của Người mãi mãi là tấm gương sáng để các thế hệ đặt biệt là thế hệ
trẻ chúng ta học tập và noi theo.

Mặc dù Bác đã đi xa
nhưng mỗi người dân Việt Nam, bạn bè của nhân dân Việt Nam đều cùng chung một
cảm nhận: “Bác không bao giờ mất”. Bác vẫn đời đời sống mãi cùng non sông, đất nước
và bạn bè khắp nơi. Vì vậy, vẫn như có Bác ở đây, hàng năm tới dịp tháng 5 là
toàn thể nhân dân ở khắp các miền quê Việt Nam và cả bạn bè năm châu vẫn nô nức
tổ chức kỷ niệm ngày sinh của Bác. Bác đã đi xa, song những lời căn dặn, chỉ dẫn thiêng liêng và tình cảm
thiết tha của Người đã trở thành mệnh lệnh trái tim đối với mỗi người dân Việt
Nam không chỉ trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước mà còn là cương lĩnh
hành động của toàn Đảng, toàn quân, toàn dân ta trong sự nghiệp xây dựng và bảo
vệ vững chắc Tổ quốc hiện nay.
Tháng Năm, 2018
Bình Minh (ST>)